BẮC NHỊP ƯỚC MƠ - [Truyện ngắn]





Hàng chục con mắt đổ dồn về phía cửa khi nghe tiếng Lan Anh - Phát thanh viên của lớp cất lên lanh lảnh ngoài hành lang:

- Có giáo viên mới tụi bây ơi! Nhanh...nhanh...

Mắt chữ Ô, miệng chữ O chưa kịp "định dạng thông tin" thì một tràng cười rộ lên. Tay chỉ trỏ, miệng không ngừng hoạt động, volume được tăng lên hết mức, 12A5 chẳng khác gì trung tâm thương mại cỡ...Chợ Tết....

- Tìm anh hả bé? Búng tay cái tách rồi đột ngột quay phắt người nhìn thật gần khuôn mặt đang ửng hồng lên - không biết do xấu hổ hay vì cái nắng chói chang của miền quê cát trắng gió lào này.

- Chà, cũng dễ thương đó ha. Anh...

- Bậy quá hà, tìm ta chứ không phải tìm mi đâu Quang. Mi...

- Xin lỗi - Giọng nói trong trẻo cất lên.

...

...

- Xin lỗi - Cũng giọng nói đó nhưng mạnh mẽ và kiên quyết hơn.

- Tôi là Thu Hiền, là giáo viên chủ nhiệm và cũng sẽ người trực tiếp giảng dạy môn Ngữ Văn cho các bạn trong năm học này. Đây là lịch phân công...

- Em…em…là…là…cô giáo …hả bé??? – Quang lắp bắp quay sang hỏi “cô” sau một hồi trố mắt vì ngạc nhiên. Mà nói đúng hơn là không riêng gì Quang mà cả lớp cũng lặng đi vì bất ngờ.

- Vâng, thưa bạn, thưa cả lớp, tôi là cô giáo. - Thu Hiền mỉm cười thật tươi!

- Là giáo viên mới ra trường, kinh nghiệm làm chủ nhiệm chưa có nhưng tôi tin là nếu các bạn giúp thì mọi chuyện sẽ ổn. Hiền tiếp lời sau khi để cho thời gian tự trôi trong im lặng. Câu nói đầy tin tưởng của cô làm cho 45 thành viên A5 vốn đã hồi hộp giờ lại càng lo lắng hơn.

- Ý cô là như thế nào ạ? – Cả lớp nhao nhao.

Mỉm cười, Thu Hiền bước ra khỏi lớp..

- Lớp ta thú vị đấy, gặp lại mọi người vào ngày mai ha.

Tim đập liên hồi – cô bật cười khi nghĩ đến cậu học trò lúc nãy và cười lớn kơn khi nhớ lại lúc sáng, Hiền bị thầy hiệu trưởng mắng vì nhầm tưởng cô là học sinh…

Thở phào nhẹ nhõm, Thu Hiền rảo bước trên sân trường. Vậy là cô đã chính thức trở thành giáo viên, được giảng dạy trên mảnh đất mà ba cô từng đóng quân trong những năm tháng chống Mỹ cứu nước. Quyết định xin lên đây của cô gặp phải sự phản đối quyết liệt của mẹ và những lời trách móc của bạn bè…

- Ở thành phố không sung sướng hơn sao, mày học giỏi, ba mày lại có thể chắc chắn mày sẽ được nhận về trường chuyên dạy. Lên nơi khỉ ho cò gáy đó làm gì cơ chứ, tao thật không hiểu nổi mày đang nghĩ gì nữa Hiền ạ. – Thùy Liên, cô bạn thân thở dài khi khuyên ngăn cô không thành.

- Hiền ơi ! Ở lại đi em, nơi đó không hợp với em đâu. Nghe lời anh một lần duy nhất thôi, được không Hiền. Ở đây đâu thiếu chỗ cho em, nếu muốn anh cũng có thể đưa em vào làm báo mà. – Thuần trầm ngâm nhìn sâu vào mắt để cô cố hiểu xem tại sao anh không thể níu kéo Hiền ở lại.

Biết làm sao khi giờ đây trong Hiền ngập tràn tình yêu núi rừng - tình yêu được ba cô thổi vào từ những ngày còn thơ bé. Tình yêu đó cộng với nhiệt huyết tuổi trẻ, với sự đồng tình của ba và những giọt nước mắt ngày tiễn đưa của mẹ - Hiền tin, cô sẽ thay đổi được một phần nào đó, sẽ đem ánh sáng tri thức lên vùng sơn cước này.


***


Bàn ghế xiêu vẹo, lớp học ngổn ngang trong đống giấy loại, bảng trắng xóa đến từng chi tiết…45 ánh mắt hồi hộp theo dõi từng chuyển động trên khuôn mặt đẹp như tranh ấy. Các mảnh giấy được chuyền tay nhau

- Thằng Quang chơi ác quá, nó không cho tổ trực dọn vệ sinh, ta sợ ngày mai cô không dám đến lớp nữa mi ơi .


- Lớp mình sắp được nghe ca cải lương miễn phí rồi.

- Hihi, coi bản lĩnh của “cô” ra sao…


Giống như những con sóng ngầm trong đại dương, chỉ chờ gió đến là bùng lên. Cả lớp “ngóng chờ” những lời răn đe quát tháo, bộ mặt cáu kỉnh phùng lên trợn xuống của cô …nhưng không – Một mình Hiền tự làm lấy tất cả mà tuyệt nhiên không nói một lời nào trong ánh mắt ngạc nhiên đến sững sờ của lớp, nhất là anh chàng bàn cuối dãy…


….


- Nào, chúng ta bắt đầu giờ học nhé – Hiền nói khi đưa tay lau vội những giọt mồ hôi lăn vội trên má…


Quả thực Thu Hiền rất giỏi khi lôi cuốn người nghe vào những trang văn, cái giọng nói khi trong trẻo, khi sâu lắng làm cho lũ học trò vốn nhàm chán môn văn giờ chẳng buồn quậy phá, ai cũng chăm chú nghe cô giảng bài…


Reng….reng…..reng….


- Chúng ta tạm dừng bài học ở đây, tiết sau cô sẽ giảng tiếp – Quay nhìn một lượt khắp lớp, Hiền tiếp lời – Các em thấy đó, nếu như tổ trực dọng vệ sinh sớm thì chúng ta có thể học được nhiều hơn nữa, cô cũng có thể kê cho các em nghe thật nhiều chuyện. Lớp nghỉ.

Cô bước ra khỏi lớp để lại sau lưng một khoảng trốn vô hồn. Dường như ai cũng cảm thấy hối hận vì hành động của mình …Mơ hồ, có một cái gì đó len lỏi vào trái tim Quang…

- Cô ơi! Cuối tuần đi chơi với tụi em nhé!

- Cô ơi! Cô có người yêu chưa cô, à không …cô yêu ai chưa cô, cô xinh mà lại

- Thông minh thế này chắc ….nhiều người thương lắm ha.

- Nhỏ Thùy Liên thích Ngọc Quang đó cô

- Cơ mà cô ơi …hình như Ngọc Quang nó có cảm tình với cô thì phải …

- Hihiiiii…hihiiiii…

- Cô đỏ mặt tụi bây ơi …

Từ sau “phi vụ” màn mở đầu ngập trong ngang ngổn ấy, không hiểu vì một lý do nào đó mà Thu Hiền có được lòng tin yêu của thành viên lớp. Ngoài vai trò là cô giáo, Hiền trở thành một người chị, một người bạn tuyệt vời của lũ học trò A5 – Bất kể làm gì, đi đâu và ngay cả những chuyện tình cảm tế nhị nhất chúng đều hỏi ý kiến của Hiền. Lũ học trò nhỏ cứ làm như không có cô là cả thất giới này sụp đổ ấy…

...

- Ngọc Quang! Em dự định gì cho tương lai của mình?

- Thích một người là sao hả cô? – Quang hỏi một câu chẳng ăn nhập gì.

- Cô nghĩ là bây giờ em chưa nên nghĩ đến chuyện đó. Em dự định gì cho tương lai của mình? – Nhìn sâu vào mắt Quang, Hiền hỏi lại

- Học viện cảnh sát cô ạ -Thở dài, Quang trả lời. Hình như anh định nói điều gì đó, nhưng có lẽ Quang sẽ đợi một mùa nồng nàn hơn.

- Tại sao cô chọn Lệ Thủy chứ không phải là nơi nào khác – Bất giác Quang hỏi …- Cô không sợ khổ à?

- Cô không sợ khổ và cũng không ngại khó. Cô chỉ sợ mọi người không cần đến những kiến thức và kinh nghiệm mà cô truyền dạy …Rồi mai đây, Lệ Thủy sẽ phát triển và ngày một văn minh hơn .- Hiền nói trong một niềm tin vững chắc.

- Cô đang bắc nhịp cho những ước mơ – Quang tiếp lời …

- Gì cơ ?

- Cô đang bắc nhịp cho những ước mơ

- Cô cũng không biết nữa, cô chỉ đang cố để truyền lại kiến thức cho các em. Cô chỉ mong sao kiến thức đó không bị mờ đi mà trái lại sẽ sáng, rõ và dày lên theo thời gian.

- Lúc nào cô định rời khỏi đây?

- Không, cô không nghĩ là mình sẽ đi, vì lúc rời thành phố là cô biết cô đã chọn nơi dừng chân cho ước mơ.

- Vì cái gì mà cô coi trọng nơi đây, vì sao mà cô lại chọn một nơi không có tương lai để đến?


- Ồ! Cô chưa bao giờ nghĩ rằng đây là nơi không có tương lai. Tương lai của cô nằm trong tay các em đấy.

- Cô không nghĩ việc làm của mình giống như gieo mầm ở vùng đất chết hả cô? Không ai thích học và cũng rất ít bạn có ý định học đại học. Ruộng nương, vườn tược, rồi chúng em sẽ tiếp quản nó trong nay mai và làm giàu từ đó. Học về thì cũng như không cô ạ.

- Vùng đất này không chết em à, ông cha ta còn đó, máu dân ta còn đó... tất cả ngấm sâu và thôi thúc những mầm sống dù là nhỏ nhất. Nếu như em và các bạn nghĩ rằng không học mà có thể làm giàu thì đó là sai lầm lớn đấy. Học cũng có nhiều dạng, học trường lớp, học sách vở, học ở thầy cô và học ở những người xung quanh. Phải có kiến thức thì mới có thể biết cách gieo trồng, cách chăm bón, có như thế mới làm giàu được chứ.

- Nhưng ba mẹ, ông bà chúng em có đi học đâu mà vẫn có thể làm ra được bao nhiêu là thứ?

- Cô đã nói là học không chỉ là học ở trường lớp mà, ba, mẹ hay ông bà cũng phải học cách làm từ những người đi trước, có vấp váp, có thất bại rồi mới tích lũy được kinh nghiệm. Giờ đây đất nước đã đổi mới, khoa học công nghệ giúp ích rất nhiều cho sản xuất và đời sống, nếu biết kết hợp thì càng tốt hơn chứ sao.

***

Mảnh đất miền Trung vốn dĩ đã rất lạnh vào những ngày đầu đông giờ lại càng lạnh hơn trong tiết trời se sắt. Quang vừa nhận được quyết định nhận về giảng dạy ở trường THPT Lệ Thủy – Anh không trở thành cảnh sát như đã từng nói với Thu Hiền năm xưa …mà trở thành thầy giáo.


Với bó hồng trắng trên tay, Quang trở lại đồi sim ngày trước. Vậy là đã bốn năm – bốn năm Thu Hiền yên giấc trong lời ru của núi rừng. Cô mất trong một đợt tình nguyện mùa mưa bão, trên đường chuyển đồ dùng học tập và áo ấm cho trẻ em ở Trường Thủy. Khi ba đứa nhỏ đứng trọn trên bờ thì cũng là lúc lũ xoáy cuốn cô đi mất. Người ta tìm thấy Hiền, thân thể lạnh ngắt nhưng trên môi vẫn còn đọng nụ cười trong …

- Cô ạ! Em đã trở về …học trò của cô đã trở về rồi …Nhưng cô ơi! Tại sao cô không đợi em trong một mùa nồng nàn….

Gạt nước mắt …Quang nói trong nghẹn ngào :

- Cô ạ! Em sẽ xây tiếp câu cầu tri thức cô đang xây dang dở. Cô ngủ đi, yên giấc cô nhé….Em hứa sẽ hoàn thành những ước mơ cô còn ấp ủ…thật đấy….tin em ha…


Mặt trời xuống núi, Quang đứng nhìn Lệ Thủy – quê hương anh…


Ngày mai – sẽ như Thu Hiền của những năm trước, anh sẽ đi, đi bắt nhịp cho những ước mơ …



Viết năm 2008
Thanh Tâm

Chủ bút: Hỗn Tạp Blog

Hỗn tạp blog, blog lưu giữ tất cả các bài viết hay trên mạng internet, từ tin tức công nghệ, cho đến sức khỏe, làm đẹp. Từ thủ thuật blogger cho đến Facebook

Có thể bạn sẽ thích

Có 0 nhận xét Đăng nhận xét