Nguyễn Thị Thu Hoài
... Đó là ngày cả thế giới tôn vinh, thể hiện lòng biết ơn, tình yêu thương dành cho những người phụ nữ, cho bà, cho mẹ, cho chị, cho em... Tôi chẳng xa lạ gì với ý nghĩa của ngày 8/3, cũng quá quen với những các biểu lộ tình cảm trong cái ngày đặc biệt ấy: tặng hoa, tặng quà, những tấm thiệp, những lời chúc đầy mĩ từ, hay thiết thực hơn là vào bếp nấu thay một bữa cơm, làm thay việc nhà...
Nhưng vốn con nhà nông, tất cả những điều ấy có vẻ không phù hợp: Ai lại mang về nhà một bó hoa cả trăm nghìn để tặng mẹ, để rồi bị mẹ mắng cho vì cái tội hoang phí, mà dẫu có không bị mắng đi nữa thì rồi biết để những bông hoa kia ở đâu trong ngôi nhà cả ngày bừa bộn với những vành, những khuôn, những lá...- những thứ không thể thiếu với nghề làm nón; ai lại du dương những câu chúc tụng khi mẹ đang phải đầu tắt mặt tối, lo toan đủ thứ cho cả gia đình...
Vậy đấy, chẳng biết làm gì để chứng tỏ mình là đứa con không “vô cảm” trong ngày 8/3, dẫu biết rằng không chỉ 8/3 mới là dịp để bày tỏ tình cảm với mẹ, với bà... Lật giở những trang sổ ghi chép, bắt gặp bài thơ viết về mẹ. Tôi đã biết mình nên làm gì để đón 8/3 năm nay mà không phải ép mình gượng gạo nói những câu chúc, không cần mang về những bông hoa, những món quà phù phiếm...
Trong lòng mỗi người, hẳn ai cũng dành một “không gian” riêng cho hình bóng mẹ. Thân yêu biết bao một dáng hình mẹ thức cùng ngọn đèm khuya, miệt mài với từng đường kim mũi chỉ:
“Đưa kim qua nỗi ưu phiền
Mẹ ngồi vá lại cho nguyên sự đời
(Thi Hoàng)
Kì diệu thay đường kim của mẹ: không chỉ vá lành những đường chỉ đã sứt, những vạt áo đã sờn mà còn “vá lại cho nguyên sự đời”- cái sự đời lắm trớ trêu mà không phải đứa con nào cũng vững bước vượt qua được. Có lúc, mẹ gửi cả vào từng mũi khâu bao nỗi nhớ nhung, nhớ những đứa con - những khúc ruột của mình đang ở một phương trời nào xa vắng:
“Mẹ ngồi bứt cỏ bông may
Khâu năm vào tháng, vá ngày vào đêm
Sợi buồn vui nhớ vào thêm
Cuốc kêu khản giọng gọi tên con mình”
(Phạm Xuân Trường)
Tiếng cuốc kêu đem là tiếng lòng của mẹ: da diết, khắc khoải suốt đêm dài mà chẳng có lời đáp... Chạnh lòng, tôi biết đã có lúc mình vô tâm như thế, vô tâm để riêng mẹ thắc thỏm canh dài...
Mẹ vĩ đại bởi mẹ luôn dành cho con những điều tốt đẹp nhất mà mẹ có:
“Mẹ nằm chỗ ướt canh sương
Chỗ khô lót tiếng ru nhường con thơ”
(Nguyễn Ngọc Oánh)
Mẹ gần gũi bởi mẹ luôn đồng hành cùng con trên từng bước đường đời, lòng mẹ là bến đỗ bình yên để lúc gặp giông bão, con tìm về trú chân:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”
(Chế Lan Viên)
Dẫu biết rằng sinh- lão- bệnh- tử, ai chẳng phải qua, rằng mẹ chẳng thể sống cùng con, nhưng, nếu một ngày mẹ không còn nữa... con chẳng dám tưởng tượng những gì sẽ xảy ra tiếp theo…
Đức Phật dạy rằng:
“Ai có mẹ xin chớ làm mẹ khóc
Chớ để buồn lên mắt mẹ nghe không”
Đừng làm mẹ buồn, mẹ có thể khóc nhưng hãy là những giọt nước mắt vui mừng, hạnh phúc... Tháng ba có ngày mồng tám, tháng nào trong năm cũng có ngày mồng tám. Hãy làm cho mỗi ngày đều là 8/3 với người mẹ yêu thương…
Có 0 nhận xét Đăng nhận xét