BÀI HỌC KHÔNG TÊN - GIỜ HỌC KHÔNG CÓ GIÁO ÁN

Kính tặng thầy cô nhân ngày 20-11

Nguyễn Thị Thu Hoài

   Có những bài học không có tên gọi, có những giờ thầy lên lớp không cần giáo án, nhưng chúng em đã học được rất nhiều… 
* * *  
  Nó lững thững đạp xe trên đường cái, lơ đãng để tâm hồn phiêu du tận đâu đâu. Đi được một quãng, đến chỗ đường xấu,chiếc xe quen đường nhảy chồm lên gọi mảnh hồn nó quay lại… Phía trước, hai chiếc xe đạp ngã chỏng quèo, hai bánh trước và giỏ xe móc vào nhau thành một dạng thù hình khó diễn tả. Hai đứa trẻ ngồi xoãi trên đất, khóc rấm rứt… Chưa kịp định thần để xem nên làm gì, từ sau nó, một chiếc xe máy nhẹ lướt qua rồi dừng lại. Dựng xe, rất nhanh, người đi xe máy chạy đến chỗ hai em nhỏ, hỏi han, đỡ hai đứa dậy, xoa xoa lên chỗ khuỷu tay, đầu gối rồi vỗ về hai đứa trước khi quay sang dựng hai chiếc xe lại cho ngay ngắn. Tụi nhỏ có người động viên đã hết thút thít, đứng nép sát vào nhau như lại sợ bị ngã. Người tốt bụng lúc này mới quay mặt lại, nó nhận ra: cô giáo. Nó cũng vừa nhận ra hai đứa nhỏ cùng xóm, mới hôm trước còn nhờ nó giữ xe để tập đạp… Chắc hai cu cậu tưởng đã đi được rồi nên rủ nhau chạy ra đường cái… Nó chạy lại, chào cô… Cô nhìn nó, cười. Nó hiểu tại sao hai đứa nhỏ nhanh hết khóc đến thế. Nó nhớ như in nụ cười ấy, buổi chiều hôm ấy… 
* * *
 Thầy ốm. Từ mấy hôm nay, những tiếng ho đã chen vào trong lời thầy giảng… Học trò nghịch ngợm, nhiều lúc vô tâm, chẳng để ý, cứ nhăm nhăm tìm cơ hội để quay sang trêu chọc nhau, để mặc thầy với lời giảng dở dang vì cơn ho kéo đến… Hôm nay thầy không đến lớp. Tiết của thầy được thay bằng tiết học khác. Bục giảng trống vắng mênh mang… Nó cùng nhỏ bí thư và mấy đứa nữa đến nhà thăm thầy. Thầy đang nằm nghỉ, đôi mắt kính đặt trên trang sách mở… Thầy đang ốm mà vẫn đọc sách. Đâu như nó… Thầy gượng ngồi dậy, hỏi chuyện chúng: Hôm nay có bạn nào vắng học không, giờ kiểm tra toán có nghiêm túc không… Nó xúc động. Thì ra lúc nào thầy cũng canh cánh lo cho chúng. Nó cầm cuốn sách thầy đưa đặt lại lên giá. Mắt nó dừng lại trên một tấm thiệp đã không còn mới được lồng vào khung ảnh, đặt ngay ngắn trên bàn, nơi dễ nhìn thấy nhất lúc thầy ngồi vào ghế. Nó nhận ra, đó là tấm thiệp chúc mừng sinh nhật thầy từ hai năm trước do lũ con gái tự làm, sau đó cả bọn xúm vào kí tên và viết cả những lời chúc. Thầy vẫn giữ và còn dành cho nó vị trí trang trọng đến thế… Nó chợt hiểu, điều đáng quí không phải là của cải vật chất mà chính là ở tấm lòng, ở cái tình chân thành, sâu đậm…

Chủ bút: Hỗn Tạp Blog

Hỗn tạp blog, blog lưu giữ tất cả các bài viết hay trên mạng internet, từ tin tức công nghệ, cho đến sức khỏe, làm đẹp. Từ thủ thuật blogger cho đến Facebook

Có thể bạn sẽ thích

Có 0 nhận xét Đăng nhận xét